Có ai gọi đâu mà nỗi buồn cứ đến, chẳng chịu đi
Cuốn trôi ta lạc trong hoài nghi, nhầm lẫn
Mang đau thương ùa về cùng oán hận
Nước mắt cứ thế rơi lặng lẽ ở trong gương.
Biết về đâu để tìm lại yêu thương
Bao người cứ đến và đi vội vã
Những gương mặt thân quen cũng dần trở nên xa lạ
Đôi chân này đã thấm mệt những chông gai.
Bao lần đi tìm chính mình trong kí ức đã tàn phai
Khi yêu thương trở nên mỏi mệt
Tự nhủ rằng bản thân phải quên hết
Sao trong lòng nỗi nhớ cứ chơi vơi.
Có những ngày chúng ta lặng lẽ nắm tay nhau ngắm bầu trời
Cố tìm kiếm chút ấm áp của ngày tàn sót lại
Ở cạnh bên nhau mà sao vẫn thấy lòng trống trải
Đành tự mình trôi hết xót xa.
Rồi sẽ đến một ngày chúng ta trưởng thành hơn từ những gì đã qua
Đủ can đảm để đem yêu thương xếp vào quá khứ
Và buông tay với những gì chẳng thể níu giữ
Khi bản thân ta đã thỏa thuận xong với nỗi buồn.
Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014
Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014
Nếu
Nếu tôi chết ai đó có buồn không?
Có đau lòng, vì tôi, rơi nước mắt
Hay chỉ thoáng buồn, một chút thôi, trong khoảnh khắc
Rồi lãng quên tôi như quên một người dưng.
Nếu một ngày tôi biến mất khỏi nơi đây
Liệu có ai nhận ra tôi đã từng tồn tại
Sẽ đi tìm tôi và giữ tôi ở lại
Hay sẽ chẳng một ai để mắt, đoái hoài?
Có đau lòng, vì tôi, rơi nước mắt
Hay chỉ thoáng buồn, một chút thôi, trong khoảnh khắc
Rồi lãng quên tôi như quên một người dưng.
Nếu một ngày tôi biến mất khỏi nơi đây
Liệu có ai nhận ra tôi đã từng tồn tại
Sẽ đi tìm tôi và giữ tôi ở lại
Hay sẽ chẳng một ai để mắt, đoái hoài?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)