Tôi gọi anh là Key - người mở khóa. Cái tên tôi đặt cho anh chẳng phải vì anh là thợ sửa khóa, mà anh thì cũng chẳng làm trong lĩnh vực đấy. Tôi gọi thế, vì anh là người luôn mở cửa cho tôi.
Anh làm cũng công ty với tôi. Hơn tôi có 2 tuổi thôi cơ mà sao tôi thấy anh già dặn và chững chạc hơn tuổi nhiều. Có lẽ những người bươn chải với cuộc sống từ sớm sẽ dạn dày hơn chăng, hay chỉ vì tôi là đứa trẻ luôn được che chở trong vòng tay của ba mẹ nên thấy ai cũng chững chạc hơn mình? Có thể là vì lí do này, cũng có thể là vì lí do kia, hoặc cũng có thể là cả hai. Chả biết nữa. Anh vui tính, tốt bụng, hay trêu chọc tôi. Lúc nào cũng thế. Anh cười vào cái vẻ ngốc nghếch, ngờ nghệch của một đứa trẻ lần đầu bước chân vào cuộc đời của tôi. Nhưng lại tử tế nhắc nhở, chỉ dạy cho tôi về cuộc sống, cho tôi bớt "ngây thơ" đi. Cũng giống như các chị, luôn bảo ban, nhắc nhở tôi nhiều thứ. Nhưng vẫn là troll nhiều hơn.