Cuối tuần "hẹn hò" với chị yêu quý. Được đón tận cổng rồi được đưa về tận cửa. Cảm thấy thật đáng yêu.
Hai chị em lâu ngày không gặp, thế nên vừa gặp nhau đã tíu tít đủ thứ chuyện. Phải công nhận là lâu lắm rồi mình mới nói nhiều đến như thế. Đúng là nói chuyện với người hiểu mình thì chẳng bao giờ là đủ cả. Chị chở mình đi vòng vòng hồ Tây, vừa ngắm cảnh vừa huyên thuyên tán dóc. Thật là thú vị. Thời tiết hôm nay cũng chiều lòng người. Trời mát mẻ, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhè nhẹ. Hai chị em dừng lại ở một quán ven hồ, uống nước mía, ăn bim bim, cảm thấy thật yên bình.
Mình tặng chị quà sinh nhật. Một chiếc mũ mình tự đan. Háo hức quá đi mất. Mình cứ luôn miệng giục chị mở quà rồi thử luôn. Đúng là chả có ai đi tặng quà mà lại còn háo hức hơn cả người được tặng như mình cả. Mình trẻ con thật. Thấy chị thích quà của mình thì mình vui lắm ý. Nhưng mà mũ hơi bị rộng. Vậy là lại có thêm cái hẹn nữa để làm thêm cái dây mũ :") Dù sao thì cứ có hẹn là vui rồi. Lại có thêm một điều gì đó để chờ đợi, để mong nhanh đến cuối tuần.
Chỉ vài tiếng đồng hồ gặp nhau ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến mình thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Cảm giác như được sạc lại pin năng lượng trong người mình vậy.
Hồ Tây cuối tuần thật đẹp !!! Hoặc cũng có thể vì mình đang hạnh phúc :)
Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
Playlist for my wedding ♥~
1. A thousand years - Christina Perri
2. Remember when - Alan Jackson
3. Until you - Shayne Ward
4. Marry you - Bruno Mars
5. Một nhà - Dalab
6. When you say nothing at all - Ronan Keating
7. Only love - Trade Mark
8. Everyday I love you - Boyzone
9. Can you feel the love tonight - Elton John
10. Beautifiul in white - Shane Filan
11. I do - Colbie Caillat
12. I do - 911
13. Photograph - Ed Sheeran
14. A little braver - New Empire
15. All of me - John Legend
To be continued...
2. Remember when - Alan Jackson
3. Until you - Shayne Ward
4. Marry you - Bruno Mars
5. Một nhà - Dalab
6. When you say nothing at all - Ronan Keating
7. Only love - Trade Mark
8. Everyday I love you - Boyzone
9. Can you feel the love tonight - Elton John
10. Beautifiul in white - Shane Filan
11. I do - Colbie Caillat
12. I do - 911
13. Photograph - Ed Sheeran
14. A little braver - New Empire
15. All of me - John Legend
To be continued...
Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014
Đổi thay
Ai rồi cũng có một quá khứ để quên đi và một ký ức để xóa bỏ.
Tiếng mưa rơi mỗi lúc lại thêm chìm sâu vào trái tim em. Thật ra, trái tim em đang tan vỡ. Những ký ức tươi đẹp đang từng ngày biến mất. Mọi thứ chẳng còn dễ dàng nữa. Nhưng em thật sự muốn che giấu điều ấy. Thật khó khăn để nhớ lại những ký ức xưa. Đến cả những ngôi sao cũng dường như mất đi ánh sáng.
Nước mắt em đã mấp mé bờ mi. Bước chân vội vã trốn chạy nơi cuối con đường. Nước mắt cứ thế rơi trong vô thức. Những hình ảnh trong quá khứ cũng dần trôi theo dòng lệ, cứ thế nhạt nhòa dần. Trái tim em run lên giữa màn đêm. Nếu thời gian trôi chậm hơn một chút, liệu trái tim em có vỡ vụn ra không nhỉ? Khi bóng đêm vô tận này qua đi, và một bình minh mới ló rạng nơi chân trời. Khí ấy, em lại một lần nữa đối diện với chính mình. Chẳng còn cách nào để yêu thương thêm nữa, bởi lý trí đã mách bảo trái tim rằng, tổn thương như thế là quá đủ rồi.
Có những ký ức không thể xóa nhòa, không thể từ bỏ, lại càng không thể quên đi. Nhưng cũng có những ký ức mà em chỉ mong nó chưa từng tồn tại. Nhìn lại con đường đã qua, bao kỷ niệm lại ùa về. Những kỷ niệm rơi như những vì sao. Rơi như nước mắt em. Có những chuyện em vẫn cất giữ trong tim. Bởi chẳng đủ can đảm để quên đi, nên em giấu nó vào một góc nhỏ. Để đến khi đã thỏa thuận xong với nỗi buồn, em có thể trả ký ức về với miền tự do.
Thời gian trôi qua, tất cả đã đi quá xa khỏi lúc bắt đầu. Mọi thứ dần đổi màu khác. Hương vị của yêu thương cũng phai tàn. Mọi người đều có vẻ hạnh phúc. Chỉ riêng mình em cô đơn. Một ngày trong em trở nên dài hơn. Một chuỗi ngày dài của tiếc nuối. Em xin lỗi vì trái tim đã giá lạnh của mình. Giờ đây bên cạnh em chỉ là một khoảng không trống rỗng. Vì thế mà mọi chuyện trở nên vô nghĩa. Tất cả đã qua rồi.
Tiếng mưa rơi mỗi lúc lại thêm chìm sâu vào trái tim em. Thật ra, trái tim em đang tan vỡ. Những ký ức tươi đẹp đang từng ngày biến mất. Mọi thứ chẳng còn dễ dàng nữa. Nhưng em thật sự muốn che giấu điều ấy. Thật khó khăn để nhớ lại những ký ức xưa. Đến cả những ngôi sao cũng dường như mất đi ánh sáng.
Nước mắt em đã mấp mé bờ mi. Bước chân vội vã trốn chạy nơi cuối con đường. Nước mắt cứ thế rơi trong vô thức. Những hình ảnh trong quá khứ cũng dần trôi theo dòng lệ, cứ thế nhạt nhòa dần. Trái tim em run lên giữa màn đêm. Nếu thời gian trôi chậm hơn một chút, liệu trái tim em có vỡ vụn ra không nhỉ? Khi bóng đêm vô tận này qua đi, và một bình minh mới ló rạng nơi chân trời. Khí ấy, em lại một lần nữa đối diện với chính mình. Chẳng còn cách nào để yêu thương thêm nữa, bởi lý trí đã mách bảo trái tim rằng, tổn thương như thế là quá đủ rồi.
Có những ký ức không thể xóa nhòa, không thể từ bỏ, lại càng không thể quên đi. Nhưng cũng có những ký ức mà em chỉ mong nó chưa từng tồn tại. Nhìn lại con đường đã qua, bao kỷ niệm lại ùa về. Những kỷ niệm rơi như những vì sao. Rơi như nước mắt em. Có những chuyện em vẫn cất giữ trong tim. Bởi chẳng đủ can đảm để quên đi, nên em giấu nó vào một góc nhỏ. Để đến khi đã thỏa thuận xong với nỗi buồn, em có thể trả ký ức về với miền tự do.
Thời gian trôi qua, tất cả đã đi quá xa khỏi lúc bắt đầu. Mọi thứ dần đổi màu khác. Hương vị của yêu thương cũng phai tàn. Mọi người đều có vẻ hạnh phúc. Chỉ riêng mình em cô đơn. Một ngày trong em trở nên dài hơn. Một chuỗi ngày dài của tiếc nuối. Em xin lỗi vì trái tim đã giá lạnh của mình. Giờ đây bên cạnh em chỉ là một khoảng không trống rỗng. Vì thế mà mọi chuyện trở nên vô nghĩa. Tất cả đã qua rồi.
Bởi vì cơn mưa làm em thấy buồn nên em mới nhớ về những ngày đã qua. Chỉ vậy thôi.
Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014
Ngày mưa
Mưa dữ dội rồi nắng chói chang. Cái ánh nắng của mặt trời chẳng xua nổi những đám mấy đen đang ngày một chiếm lĩnh bầu trời. Thế rồi trời lại mưa xối xả. Mưa như trút nước vậy.
Thời tiết ngày hôm nay cũng giống như tâm trạng của em. Hết mưa rồi nắng, hết khóc rồi cười. Nhưng nước mắt của em chẳng thể tuôn rơi ào ạt như làn mưa ngoài kia. Nó cứ âm ỉ, khắc khoải trong lòng. Muốn khóc mà không sao khóc được. Trái tim cứ nặng trịch như cái bầu trời lại đang kéo mây đen ngoài kia. Đôi lúc em thấy ghen tị với bầu trời. Cứ dồn đủ mây là mưa sẽ rơi xuống đất. Chẳng như em, bao giờ mới gom đủ can đảm cho nước mắt tuôn rơi?
Đôi lúc em thấy đáng thương cho chính bản thân mình. Rõ ràng là đau mà cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng một người cô đơn như em, nếu không mạnh mẽ, thì yếu đuối để cho ai xem? Rơi nước mắt trước những người xa lạ, chẳng mảy may quan tâm đến mình không phải là nực cười và đáng thương hại lắm sao? Mà em thì lại chẳng cần cái thứ thương hại được bố thí bởi những người dưng.
Những ngày mưa thế này, lòng em lại trống trải một cách lạ kỳ. Cảm giác thèm được yêu thương đến lạ. Cứ cảm thấy nhớ một hơi ấm, một vòng tay nào đó đã xa xôi. Chỉ là nhớ vậy thôi. Rồi lại thèm được gục đầu vào vai ai mà khóc. Nhưng bây giờ em biết dựa vào bờ vai nào đây? Vòng tay nào sẽ mang cho em hơi ấm? Đã xa rồi những yêu thương êm đềm xưa cũ. Giờ chỉ còn mình em ôm lấy chính mình và tự trôi hết những xót xa.
Mưa cứ rả rích. Từng giọt rơi lộp độp trên mái tôn. Lòng em cũng bình yên lại theo cái tĩnh lặng của màn đêm. Một ngày dài sắp hết. Bỏ lại những hối hả, những bon chen, những hờn ghen, ích kỷ. Em lại là mình trong góc nhỏ của riêng em. Lại đem bao tâm tư của một ngày dồn lên trang giấy trắng, trút bớt nỗi lòng vào từng con chữ. Nhẹ nhàng gỡ bỏ từng lớp mặt nạ, tháo rời từng lớp vỏ bọc. Em ngắm nhìn trái tim với bao vết rạn nứt mà khẽ mỉm cười chua xót, tự nhủ rằng ngày mai phải kiên cường hơn hôm nay.
Em rồi sẽ trưởng thành hơn. Sẽ chẳng còn là cô bé hay khóc nhè nữa. Cũng sẽ quen dần với nỗi cô đơn. Nhưng chắc sẽ vẫn còn buồn vào những ngày mưa như thế. Một nỗi buồn êm dịu như mưa.
Thời tiết ngày hôm nay cũng giống như tâm trạng của em. Hết mưa rồi nắng, hết khóc rồi cười. Nhưng nước mắt của em chẳng thể tuôn rơi ào ạt như làn mưa ngoài kia. Nó cứ âm ỉ, khắc khoải trong lòng. Muốn khóc mà không sao khóc được. Trái tim cứ nặng trịch như cái bầu trời lại đang kéo mây đen ngoài kia. Đôi lúc em thấy ghen tị với bầu trời. Cứ dồn đủ mây là mưa sẽ rơi xuống đất. Chẳng như em, bao giờ mới gom đủ can đảm cho nước mắt tuôn rơi?
Đôi lúc em thấy đáng thương cho chính bản thân mình. Rõ ràng là đau mà cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng một người cô đơn như em, nếu không mạnh mẽ, thì yếu đuối để cho ai xem? Rơi nước mắt trước những người xa lạ, chẳng mảy may quan tâm đến mình không phải là nực cười và đáng thương hại lắm sao? Mà em thì lại chẳng cần cái thứ thương hại được bố thí bởi những người dưng.
Những ngày mưa thế này, lòng em lại trống trải một cách lạ kỳ. Cảm giác thèm được yêu thương đến lạ. Cứ cảm thấy nhớ một hơi ấm, một vòng tay nào đó đã xa xôi. Chỉ là nhớ vậy thôi. Rồi lại thèm được gục đầu vào vai ai mà khóc. Nhưng bây giờ em biết dựa vào bờ vai nào đây? Vòng tay nào sẽ mang cho em hơi ấm? Đã xa rồi những yêu thương êm đềm xưa cũ. Giờ chỉ còn mình em ôm lấy chính mình và tự trôi hết những xót xa.
Mưa cứ rả rích. Từng giọt rơi lộp độp trên mái tôn. Lòng em cũng bình yên lại theo cái tĩnh lặng của màn đêm. Một ngày dài sắp hết. Bỏ lại những hối hả, những bon chen, những hờn ghen, ích kỷ. Em lại là mình trong góc nhỏ của riêng em. Lại đem bao tâm tư của một ngày dồn lên trang giấy trắng, trút bớt nỗi lòng vào từng con chữ. Nhẹ nhàng gỡ bỏ từng lớp mặt nạ, tháo rời từng lớp vỏ bọc. Em ngắm nhìn trái tim với bao vết rạn nứt mà khẽ mỉm cười chua xót, tự nhủ rằng ngày mai phải kiên cường hơn hôm nay.
Em rồi sẽ trưởng thành hơn. Sẽ chẳng còn là cô bé hay khóc nhè nữa. Cũng sẽ quen dần với nỗi cô đơn. Nhưng chắc sẽ vẫn còn buồn vào những ngày mưa như thế. Một nỗi buồn êm dịu như mưa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)