Tiếng mưa rơi mỗi lúc lại thêm chìm sâu vào trái tim em. Thật ra, trái tim em đang tan vỡ. Những ký ức tươi đẹp đang từng ngày biến mất. Mọi thứ chẳng còn dễ dàng nữa. Nhưng em thật sự muốn che giấu điều ấy. Thật khó khăn để nhớ lại những ký ức xưa. Đến cả những ngôi sao cũng dường như mất đi ánh sáng.
Nước mắt em đã mấp mé bờ mi. Bước chân vội vã trốn chạy nơi cuối con đường. Nước mắt cứ thế rơi trong vô thức. Những hình ảnh trong quá khứ cũng dần trôi theo dòng lệ, cứ thế nhạt nhòa dần. Trái tim em run lên giữa màn đêm. Nếu thời gian trôi chậm hơn một chút, liệu trái tim em có vỡ vụn ra không nhỉ? Khi bóng đêm vô tận này qua đi, và một bình minh mới ló rạng nơi chân trời. Khí ấy, em lại một lần nữa đối diện với chính mình. Chẳng còn cách nào để yêu thương thêm nữa, bởi lý trí đã mách bảo trái tim rằng, tổn thương như thế là quá đủ rồi.
Có những ký ức không thể xóa nhòa, không thể từ bỏ, lại càng không thể quên đi. Nhưng cũng có những ký ức mà em chỉ mong nó chưa từng tồn tại. Nhìn lại con đường đã qua, bao kỷ niệm lại ùa về. Những kỷ niệm rơi như những vì sao. Rơi như nước mắt em. Có những chuyện em vẫn cất giữ trong tim. Bởi chẳng đủ can đảm để quên đi, nên em giấu nó vào một góc nhỏ. Để đến khi đã thỏa thuận xong với nỗi buồn, em có thể trả ký ức về với miền tự do.
Thời gian trôi qua, tất cả đã đi quá xa khỏi lúc bắt đầu. Mọi thứ dần đổi màu khác. Hương vị của yêu thương cũng phai tàn. Mọi người đều có vẻ hạnh phúc. Chỉ riêng mình em cô đơn. Một ngày trong em trở nên dài hơn. Một chuỗi ngày dài của tiếc nuối. Em xin lỗi vì trái tim đã giá lạnh của mình. Giờ đây bên cạnh em chỉ là một khoảng không trống rỗng. Vì thế mà mọi chuyện trở nên vô nghĩa. Tất cả đã qua rồi.
Bởi vì cơn mưa làm em thấy buồn nên em mới nhớ về những ngày đã qua. Chỉ vậy thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét