Mưa dữ dội rồi nắng chói chang. Cái ánh nắng của mặt trời chẳng xua nổi những đám mấy đen đang ngày một chiếm lĩnh bầu trời. Thế rồi trời lại mưa xối xả. Mưa như trút nước vậy.
Thời tiết ngày hôm nay cũng giống như tâm trạng của em. Hết mưa rồi nắng, hết khóc rồi cười. Nhưng nước mắt của em chẳng thể tuôn rơi ào ạt như làn mưa ngoài kia. Nó cứ âm ỉ, khắc khoải trong lòng. Muốn khóc mà không sao khóc được. Trái tim cứ nặng trịch như cái bầu trời lại đang kéo mây đen ngoài kia. Đôi lúc em thấy ghen tị với bầu trời. Cứ dồn đủ mây là mưa sẽ rơi xuống đất. Chẳng như em, bao giờ mới gom đủ can đảm cho nước mắt tuôn rơi?
Đôi lúc em thấy đáng thương cho chính bản thân mình. Rõ ràng là đau mà cứ phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng một người cô đơn như em, nếu không mạnh mẽ, thì yếu đuối để cho ai xem? Rơi nước mắt trước những người xa lạ, chẳng mảy may quan tâm đến mình không phải là nực cười và đáng thương hại lắm sao? Mà em thì lại chẳng cần cái thứ thương hại được bố thí bởi những người dưng.
Những ngày mưa thế này, lòng em lại trống trải một cách lạ kỳ. Cảm giác thèm được yêu thương đến lạ. Cứ cảm thấy nhớ một hơi ấm, một vòng tay nào đó đã xa xôi. Chỉ là nhớ vậy thôi. Rồi lại thèm được gục đầu vào vai ai mà khóc. Nhưng bây giờ em biết dựa vào bờ vai nào đây? Vòng tay nào sẽ mang cho em hơi ấm? Đã xa rồi những yêu thương êm đềm xưa cũ. Giờ chỉ còn mình em ôm lấy chính mình và tự trôi hết những xót xa.
Mưa cứ rả rích. Từng giọt rơi lộp độp trên mái tôn. Lòng em cũng bình yên lại theo cái tĩnh lặng của màn đêm. Một ngày dài sắp hết. Bỏ lại những hối hả, những bon chen, những hờn ghen, ích kỷ. Em lại là mình trong góc nhỏ của riêng em. Lại đem bao tâm tư của một ngày dồn lên trang giấy trắng, trút bớt nỗi lòng vào từng con chữ. Nhẹ nhàng gỡ bỏ từng lớp mặt nạ, tháo rời từng lớp vỏ bọc. Em ngắm nhìn trái tim với bao vết rạn nứt mà khẽ mỉm cười chua xót, tự nhủ rằng ngày mai phải kiên cường hơn hôm nay.
Em rồi sẽ trưởng thành hơn. Sẽ chẳng còn là cô bé hay khóc nhè nữa. Cũng sẽ quen dần với nỗi cô đơn. Nhưng chắc sẽ vẫn còn buồn vào những ngày mưa như thế. Một nỗi buồn êm dịu như mưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét