Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Tin nhắn lỗi

Trong điện thoại của tôi có một tin nhắn lỗi, cứ lâu lâu nó lại nhảy lên báo như một tin nhắn mới, mặc dù cái biểu tượng bên cạnh tin nhắn vẫn là cái dấu X to đùng, đỏ chói.

Tin nhắn đấy là từ một người bạn, một người mà tôi coi như chị gái. Chúng tôi đã từng rất thân thiết, nhưng đã lâu lắm rồi không liên lạc với nhau. Có lẽ cũng được 3 năm rồi. Chẳng phải cãi cọ xích mích to gì mà chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa. Chỉ là đột nhiên im lặng, những tin nhắn gửi đi mà không một lời hồi đáp và những cuộc gọi không có người nghe máy. Cứ như thế, chúng tôi xa nhau dần.

Có đôi khi tôi có tình nhắn thật nhiều tin, gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại, chỉ mong rằng có người nhấc máy. Nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả. Đến một tin nhắn hồi đáp cũng không.

Có những lúc tôi muốn chạy tới trước mặt chị, chỉ để nói tôi nhớ chị biết bao. Nhưng rồi tôi lại do dự. Vì tôi sợ, tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

Dù không liên lạc đượcnhưng tôi vẫn tìm thông tin về chị. Đấy là những tin tức nho nhỏ, thông qua những buổi chuyện gẫu mỗi lần gặp mặt nhóm bạn chung của tôi và chị. Qua những câu nói vu vơ, những mẩu chuyện không đầu không cuối, tôi có thể hình dung ra phần nào cuộc sống của chị. Đủ để biết rằng chị đang sống.

Nhưng có những khi tôi không hề thấy thỏa mãn chút nào với số thông tin ít ỏi mình có được. Tôi muốn biết nhiều hơn. Tôi muốn được nghe chị kể về suy nghĩ và cảm xúc của chị. Tôi muốn nghe hết cả niềm vui, nỗi buồn và những tổn thương mà liệu chị có đang còn phải chịu đựng nữa hay không. Tôi cũng muốn kể chị nghe câu chuyện của mình. Chúng tôi sẽ lại ngồi bên nhau và nói chuyện hàng giờ như những ngày thơ bé.

Đến bao giờ mới quay lại được những ngày xưa?

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Lần đầu đón khách nước ngoài ^^!

Vài ngày trước, khách bên nước ngoài gửi thông báo qua mail rằng họ sẽ qua Việt Nam ghé thăm công ty mình. Loanh quanh đặt vé book phòng cho khách các kiểu, báo cáo sếp ok xong xuôi đâu đấy, chắc mẩm việc mình đến đây là xong.

1 ngày trước khi khách đến, sếp bảo gọi cho khách hẹn giờ làm việc để sếp qua đón. Chốt giờ với khách xong xuôi, sếp buông tin sét đánh ngang tai:" Mai em đi đón khách nhé, anh chờ ở công ty!!!". Và thế là tính từ giờ phút đấy trở đi, bạn Mều hoàn toàn rơi vào trạng thái vô cùng hoang mang và hoảng loạn. Buổi tối hôm đấy, bạn đã phải lọ mọ google maps do dẫm tính toán đường đi, gọi điện hỏi xin kinh nghiệm của họ hàng nội ngoại bạn bè gần xa bà con khối phố để phòng thân.

Sáng hôm sau (tức là sáng hôm nay), bạn Mều bé nhỏ lọ mọ dậy rõ sớm, loanh quanh mãi mới bắt được xe để đi đón khách, hên là vẫn đến trước giờ hẹn, không lo khách thấy mình đến trễ. Đến khách sạn, nhòm vào trong sảnh với tâm lí cứ thấy cặp nào mà có 1 ông 1 bà thì sáp vô hỏi, cơ mà chỉ thấy 1 đoàn rõ đông đứng lố nhố ở sảnh. Chạy ra quầy lễ tân hỏi:"Anh ơi, check giùm em khách (nói tên đầy đủ của khách) đến từ Malaysia với ạ". Anh lễ tân nối máy cho, mình cầm ống nghe chờ dài cổ mà hổng thấy ai bắt máy hết trơn á. Trả lại ống nghe cho lễ tân, họ bảo có lẽ là khách đang ăn sáng, để họ check lại cho. Đúng y như rằng là đang ăn sáng. Gọi điện về cho sếp thông báo tình hình, sếp bảo cứ từ từ, không cần vội đâu. Lại cần mẫn ngồi chờ.

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Lighthouse - G.R.L

When it gets real, just know that I'll be there
Khi có chuyện gì xảy ra, hãy biết rằng tớ luôn bên cậu
I got your back, like it's just you and me here
Tớ sẽ chăm sóc cậu, như thế chỉ có tớ và cậu ở nơi đây
I'll go to war for you, let them bring it
Tớ sẽ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng vì cậu, hãy cứ để họ thử thách chúng ta đi
I'll take on the world for you, better believe it
Trời có sập thì tớ sẽ cùng cậu chống lên, hãy cứ tin là như thế nhé

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Thay đổi với Death

Cái chết là sự sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Nó là nguyên nhân của những thay đổi. Nó làm sạch cái cũ và mở đường cho cái mới.