Mấy hôm nay ốm nằm nhà, buồn quá. Quanh đi quẩn lại cả ngày chỉ có chăm chăm xem
đồng hồ để uống thuốc. Tại nhiều thuốc quá cơ, mà mỗi loại lại uống vào một giờ
nhất định. Nào là 9h sáng, sau ăn trưa, 3h chiều, sau ăn tối, 9h tối. Toàn là
thuốc kháng sinh thôi à, uống vào mệt hết cả người. Tất cả chỉ tại cái dạ dày
chết tiệt, nó hành hạ mình, làm mình ăn thì đau mà ăn xong thì mãi chả tiêu được,
lúc nào nó cũng ứ một đống trong bụng. Nhìn đồ ăn thì rõ thèm, ăn thì rõ ngon
miệng, cơ mà có dám ăn nhiều đâu. Cứ ăn linh tinh với ăn thả cửa là mình sẽ phải
hối hận. Sẽ bị khó tiêu, đầy bụng, rối loạn tiêu hóa. Mà cũng lạ ghê á. Vừa mới
ăn no xong chứ đâu, thế mà ruột gan đã cồn cào cứ như là đói lắm ấy. Uống thuốc
vào thì mệt mỏi, buồn ngủ, lúc thì chóng mặt, lúc thì buồn nôn ( tác dụng phụ
thì phải O.o ).
Chán đời lên face tự kỷ, rên rỉ sầu đời. Đầu tiên là chị Trà
bay vào an ủi. Lúc đầu đọc status, chị Trà nghĩ mình buồn, an ủi mình, còn bảo
chị múa cho mình xem nữa chứ. Không ngờ chị Trà cũng có lúc đáng yêu nhí nhảnh
như thế. Đọc comment của chị mà không hiểu sao tự dưng thấy mắt ươn ướt, sống
mũi cay cay. Hai chị em còn comment qua lại một hồi, chị quan tâm hỏi han mình,
hiến kế cho mình những cách giúp mình dễ chịu hơn, còn inbox cho mình một bài
hát rất hay nữa. Rồi cũng cái status ấy, My và Ngọc cũng comment động viên mình
nhanh khỏi bệnh. Mình và My còn inbox nói chuyện, My cũng quan tâm, lo lắng cho
mình lắm. Cảm động quá đi ! Mình còn post một cái ảnh về chỗ thuốc mà mình phải
uống nữa. Thế là Ty lo lắng vào hỏi làm sao, có đau nhiều không, bảo mình nhanh
khỏi nhé. Không những thế, mấy hôm sau Ty còn nhắn tin hỏi mình đã đỡ chưa. Nhận
tin nhắn mà mình thấy rất vui, cảm giác được quan tâm thật ấm áp. Miệng thì cười
sao mắt lại ướt thế này nhỉ. Hic.
Dạo này hội bạn cấp 3 đang rủ đi chơi tất niên, cơ mà mình mệt
lắm, chẳng muốn đi đâu đâu. Các bạn bàn tán, lên kế hoạch nhiệt tình quá, mình
không đi thì ngại mà đi thì làm gì có sức mà đi. Nhìn cái lịch trình đi chơi và
ăn uống của các bạn ý mà mình lo cho cái bao tử của mình quá. Thôi, ở nhà cho
an toàn. Không có cái mồm lại làm khổ cái thân. Haizz. Thấy các bạn bàn bạc sôi
nổi còn mình thì thui thủi một xó ở nhà ốm lăn lóc, tự dưng thấy tủi thân kinh
khủng. May mà vẫn còn có chị Trà, bạn My, Ngọc và Ty yêu quý của mình hỏi thăm
chứ không thì mình buồn đến phát khóc mất. Hic.
Đúng là người ốm thì hay nghĩ linh tinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét