Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Chông chênh

Hôm nay có lẽ là một ngày nhiều mây. Và trong lòng tôi có nhiều mảnh vỡ.

Có những chuyện bắt buộc phải xảy ra như nó vốn dĩ phải thế. Dẫu chẳng bất ngờ gì, dẫu đã tự nhủ với lòng mình rằng đó là lẽ tự nhiên, và phải học cách chấp nhận thôi. Ấy thế mà vẫn không tránh khỏi trong lòng chút hụt hẫng xót xa. Mà cũng chẳng biết vì lẽ gì mà lại trở nên như thế. Có lẽ là bản thân đã đặt nhiều hy vọng quá chăng? Hay chỉ vì cô đơn quá lâu mà đâm ra có cảm giác thân thiết với bất kỳ ai quan tâm tới mình, dù cho biết rằng cái sự quan tâm ấy cũng chẳng hơn gì cái bố thí của một người dưng qua đường?

Trên thế gian này chẳng ai có nghĩa vụ phải đối tốt với người khác cả. Người ta tốt với nhau cũng vì một mục đích nào đó. Và lẽ dĩ nhiên là sẽ có thiện cảm với kẻ hữu dụng cho mình. Trò đời là thế! Có đi có lại mới toại lòng nhau. Nào có ai cho không ai cái gì bao giờ. Trên đời này làm gì có cái gì là miễn phí. Kể cả tình cảm thì cũng vậy thôi. Tôi đã lẩn thẩn nghĩ như thế khi tâm trạng trở nên xuống dốc một cách trầm trọng vào một ngày thời tiết thất thường vừa mưa vừa nắng, khi mà tâm trạng tôi thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết ngoài kia.



Còn gì đáng buồn hơn khi nhận những cái quay lưng lạnh lùng của những người mà mình từng tin rằng họ sẽ mãi ở bên cạnh chở che và bao bọc mình. Rồi giật mình nhận ra rằng mình với họ có quan hệ ràng buộc gì đâu mà họ phải giúp đỡ mình mãi chứ. Trước giờ đã từng trải qua không ít lần bị lợi dụng rồi bị vứt bỏ khi hết giá trị, cái cảm giác này cũng chẳng xa lạ gì. Nhưng sao lần này thấy cay đắng quá. Có lẽ bản thân đã ảo tưởng nhiều quá chăng? Hay cái sự thèm khát yêu thương đã cháy bỏng đến độ sẵn sàng đánh cuộc cả niềm tin nơi những người xa lạ? Càng ngày càng thấy bản thân mình trở nên nực cười và đáng thương hại.

Người lạ như thế đã đành. Nhưng đến ngay cả một người mà mình đã từng coi là vô cùng đặc biệt với mình, và, ừ, người đó cũng nói mình đặc biệt như thế trong thế giới của họ. Cũng đã từng có với nhau bao bí mật, bao nhiêu điều để  mà đinh ninh rằng mối quan hệ của mình với người kia khác hẳn với những người khác. Ờ, kể cả thế thì sao? Thời gian trôi qua, xa mặt cách lòng, ai rồi cũng phải theo đuổi hạnh phúc riêng của bản thân. Lúc nào cũng nói nhớ, lúc nào cũng nói thương, nhưng đến lúc muốn gặp thì lại kêu bận. Ừ, thì bận. Bây giờ ai cũng bận mà. Là bận với mình nhưng vẫn có thời gian đi với người khác. Mình thì mình chả rỗi hơi đâu mà giận. Chỉ thấy cay đắng trong lòng thôi.

Tóm lại, ngày hôm nay mọi công việc đều suôn sẻ nhưng tâm trạng mình thì tồi tệ hết chỗ nói. Chút ấm áp cuối ngày dường như chẳng thể cứu vãn nổi cái thực tế là cảm xúc ngày hôm nay của mình đã bị vắt kiệt đến trống rống. Đi một mình trên đường lại thấy khóe mắt cay cay. Tự dưng thấy tủi thân muốn khóc. Nước mắt vô thức rơi từ lúc nào không hay. Thèm cái cảm giác gục đầu lên vai ai đó. Không phải để khóc, cảng không phải để kể lể đủ điều. Chỉ là cần một bờ vai để tựa vào, để vơi đi cái cảm giác chông chênh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét